Thượng Thuận âm thầm phát thệ, sẽ không còn là chức trách mà là thật tâm đối đãi, thật tâm cống hiến.
“Được rồi.
Phía vợ tôi cần tôi xử lý, chuyện mẹ tôi.
Ông cứu lo liệu.”
Diệp Đông nhìn cũng thấy đã đi mất một ngày một đêm, nếu không về sợ rằng Kiều Lệ My vợ anh sẽ bị bọn người Kiều gia khó dễ mất.
Nói rồi Diệp Đông nhanh chóng được xe chuyên dụng của Điện Vương đưa về nhà.
Ngay khi chuẩn bị xuống xe, Thượng Thuận nhắc nhở Diệp Đông.
“Điện Vương còn kẻ thù, tuy nói là vị trí độc tôn những cũng vì thế mà rất nhiêu âm mưu quỷ kế khá đanh muốn tranh đoạt.
Tốt nhất ngài vẫn nên giữ bí mật thân phận.”
Nghe xong Diệp Đông nhíu mày, cảm thấy lời nói của Thượng Thuận đúng là vậy, huấn hồ anh chưa thật sự cường đại, vẫn nên cẩn thận.
“Tôi hiểu.
Cảm ơn ông.”
Nói rồi Diệp Đông đi xuống xe.
Vừa vào đến phòng khách đã thấy người Kiều gia đang ngồi quây quần với nhau, vừa nhìn thấy Diệp Đông, Kiều Ngọc Nhã đã là người lên tiếng châm chọc.
“Ai dô, ai đây.
Là tên con rể vô dụng Kiều gia chúng ta đây này.
Chậc chậc, chị họ tôi cũng được mệnh danh là tài nữ cảu đất Đông Lương này.
Đúng là hồng nhan bạc phận mà, ai ngờ vớ phải anh, một kẻ vô dụng.”
Diệp Đông không muốn đôi co với cô ta, nên vẫn tiếp tục mặc kệ đi lên phòng, anh đang muốn tu luyện một chút để có thể nhanh chóng cường đại.
Nhưng đám người Kiều gia nào có dễ dàng để anh yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-vuong-o-re/2305421/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.