Văn Cửu Đao cũng không hỏi tình độ thực lực của Diệp Đông hay loại vũ khí Diệp Đông am hiểu gì đó.
Hoàn toàn không giống như sắp đối đầu kẻ địch mạnh.
Ngược lại, ông ta cực kỳ ung dung thoải mái.
Vừa mở miệng đã hỏi tới cây linh chi Âm Dương nghìn năm kia.
Đối với Văn Cửu Đao mà nói, đây mới là điểm quan trọng.
Về phần Diệp Đông, một kẻ ông ta thuận tay có thể gi.ết ch.ết mà thôi.
Khương Lập Miên nghe Văn Cửu Đao hỏi chuyện thì cung kính đáp lời:
"Văn tông sư, tôi chứa nó trong một hộp ngọc lục bảo tốt nhất."
Văn Cửu Đao gật đầu: "Thế là tốt rồi!"
Khương Lập Miên cũng hưng phấn không thôi.
Dĩ nhiên ông ta nhìn ra được Văn Cửu Đao nắm chắc phần thắng khi đối mặt Diệp Đông.
Khương Lập Miên cung kính nói: "Văn tông sư, nếu ngài không yên tâm, tôi sẽ lập tức cho người trở lại nhà họ Khương lấy tới, hiến cho ngài."
Lúc Khương Lập Miên tới mời Văn Cửu Đao.
Văn Cửu Đao không tận mắt thấy linh chi Âm Dương nghìn năm đã lập tức đồng ý.
Thậm chí bởi vì khoảng cách từ chỗ Văn Cửu Đao tới nhà Diệp Đông gần hơn…
Vậy nên ông ta và Khương Lập Miên tới thẳng nhà họ Lưu, gia tộc của ông ngoại Diệp Đông.
Hoàn toàn không tới nhà họ Khương lấy linh chi Âm Dương nghìn năm kia trước.
Văn Cửu Đao khẽ mở mắt ra.
Ông ta lắc đầu.
"Tôi yên tâm."
Giọng của Văn Cửu Đao có vẻ hơi già nua, nhưng uy áp lại rất nặng.
Trong suy nghĩ của ông ta, Khương Lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-vuong-o-re/2305637/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.