Diệp An mở mắt ra, nhận ra mình đã quay trở lại hang động dưới lòng đất, dưới người là bùn lầy ẩm ướt, mãng xà biến dị nằm ngủ say cách đó không xa, mấy con chồn tuyết đang cuộn mình trên người cậu, cục lông xù này là hơi ấm duy nhất cậu có thể cảm nhận được lúc này.
Cậu không biết mình đã ngất bao lâu, nhưng cảm giác đói bụng nhắc cậu rằng, ít nhất là hơn hai ngày rồi.
Diệp An thử ngồi dậy, cổ tay sưng tấy truyền tới cảm giác đau đớn, nhưng vẫn có thể chuyển động, có thể dùng sức, cũng không bị thương tại khớp xương. Vết thương trong lòng bàn tay không còn chảy máu nữa, đóng thành với vảy máu chằng chịt khắp nơi, mặc dù nhìn qua kinh hãi, nhưng tình trạng bình phục tốt hơn cậu đoán nhiều.
Diệp An nhịn đau đứng dậy, chồn tuyết tỉnh giấc, gọi mấy tiếng chói tai cũng không thể đánh thức mãng xà biến dị.
Cuối lối đi có ánh sáng le lói, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy rào rạt.
Nhớ lại cảnh tượng lúc ngất đi, hai tay Diệp An đỡ lấy cơ thể, cắn răng đứng, đợi cảm giác choáng váng bớt dần, mới lần mò được diêm quẹt và đuốc trong động.
Quẹt diêm đốt lửa, cắm đuốc lên vách tường, cậu tìm trái cây trong cái sọt và thịt muối, nhịn cảm giác đói hóp bụng xuống, ép bản thân chỉ cắn từng miếng nhỏ, chầm chậm nhai nuốt xuống bụng.
Diệp An ăn thêm một quả trái cây, thể lực khôi phục lại chút đỉnh, rồi dùng lửa nướng vài xâu thịt muối dài không tới một bàn tay, không nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diep-an/1072864/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.