Ngay lúc đó, Giang Lưu Nhi xuất kiếm.
"O... à... n... h"
Đao ảnh vỡ, hổ uy tan. Thế nhưng... kiếm ảnh vẫn còn!
"Rít... Rít... Rít..."
Ba đường kiếm ảnh quét ngang về phía Phong Vỹ.
Phong Vỹ kinh hãi, vội vã vung đao cản lại.
Trong khi Phong Vỹ đang phá kiếm ảnh phía trước thì sau lưng hắn, một đợt công kích khác đã tới.
Phong Vỹ không thể phân thân để chống đỡ cả hai mặt!
"Oành oành oành"
"Ba ba ba"
Khi kiếm ảnh tan cũng là lúc lưng Phong Vỹ bị trúng liên tiếp ba chưởng, sau đó thì rơi xuống sàn đấu.
"Này... Chuyện này là thế nào vậy..."
Một gã đệ tử thì thào.
"Sư đệ này... Có phải vừa rồi người bị đánh rơi xuống sàn đấu là Phong Vỹ sư huynh không?"
Một đệ tử khác khó tin hỏi người đang ngồi bên cạnh.
"Hình như là Phong Vỹ sư huynh."
"Sư đệ, ngươi xác định là không lầm chứ? Chúng ta cũng không có bị hoa mắt đúng không?"
...
Tại sao?
Tại sao lại như vậy? Không thể nào! Ta không tin! Nhất định là giả! Nhất định là giả!
Trong số những người đang theo dõi trận đấu, có một nam đệ tử mở to mắt nhìn trân trối hình ảnh bên dưới sàn đấu. Tên của hắn là Bạch Ngọc Đô.
Bạch Ngọc Đô không dám tin vào những gì mình vừa chứng kiến.
Không phải đến tận bây giờ hắn mới bị rúng động, thật ra sự rúng động ấy đã bắt đầu kể từ khi hắn biết tên độc nhãn long kia đột phá vào Thần Thông Cảnh hậu kỳ. Lúc đó, hắn tự an ủi mình rằng tên kia đã có kỳ ngộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diep-mong-hong-hoa/804634/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.