Lâm Ninh lái xe vội vã đến trước, hai tay cô run run, hốc mắt cô chứa đầy nước mắt phẫn nộ, gương mặt cô, tức giận đến xanh mét, lòng của cô……Vỡ nát từng mảnh.
“Chuyên tâm đi, đừng để đâm xe, nếu anh bị thương, anh chắc chắn mẹ em cũng có chuyện.” Lục Thời Dư ngồi cạnh ghế điều khiển, cầm súng, chỉ vào cô, lạnh lùng uy hiếp.
“Tên khốn! Cô phẫn hận cắn răng, đến bây giờ anh ta còn dùng mẹ để uy hiếp cô.
“Tôi lại bị anh lừa như thế, rồi còn yêu anh như thế… tôi nên sớm nhận ra, anh là tên tự kỷ cô lập, lập tức biến thành ông chồng thâm tình, lúc nào cũng có thể đóng kịch, chỉ có đứa ngốc như tôi mới tin… Lục Thời Dư, anh điên rồi……” Cô nắm chặt tay lái, cố gắng không để nước mắt chảy xuống.
“Đó là cô ngốc.” Anh cười khẽ, nhưng khóe miệng có phần đông cứng.
“Tôi sẽ không tha cho anh, tuyệt không sẽ bắt anh.” Cô quay đầu hung hăng lườm.
“Em luyến tiếc tôi thế sao?” Anh nhíu mày, mỉa mai.
“Đúng, vô cùng luyến tiếc, nên chắc chắn phải giữ anh lại.” Nghe như là lời tâm tình, nhưng giọng nói của cô ngập tràn nguy hiểm.
“Nhưng mà làm sao bây giờ? Tôi ngấy cô rồi, hoàn toàn không muốn thấy cô nữa.” Anh hừ lạnh.
Lời nói ác độc này đâm mạnh vào trái tim cô, cô đau đến run rẩy, xe chạy lệch khỏi đường đi một chút.
“Cô làm gì thế?” Anh kinh hoàng, đưa tay đỡ tay lái, vừa lúc chạm vào bàn tay lạnh dị thường của cô, nét mặt anh nhất thời khổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diep-vu-ket-hon/1974546/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.