"Cô mẹ nó còn dám..."
Tần Trường An giận định nói gì đó, quay đầu, lại mắng không được... Nhìn chăm chú, nuốt nuốt nước miếng: Mẹ ơi, sao tức phụ của hắn đột nhiên lại trở nên đáng yêu như vậy!
Dưới ánh trăng khuôn mặt nhỏ càng thêm trắng nõn, lông mi nhỏ dài...
Gặp quỷ!
Diệu Diệu phát hiện người này cứng đờ, có chút nghi hoặc, "Anh làm sao vậy??"
Giọng của Tần Trường An không tự giác thấp không ít, "Không, không sao, em buông ra trước đi"
"Ồ." Diệu Diệu lúc này mới nhớ tới, nghe lời buông hắn ra.
Tần Trường An chậm rãi giật giật, xoa xoa cánh tay của mình, đi vào phòng.
Thấy người phía sau không nói gì với hắn, trong đêm đen một mảnh yên tĩnh, nhịn nhịn, có chút biệt nữu nói, "Cơm của anh đâu? Em để ở đâu?"
"Hả?" Diệu Diệu không hiểu chớp chớp mắt, "Cơm gì cơ?"
Cô nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, hình như ở đây người phụ nữ phải nấu cơm, có chút ngượng ngùng, "Em đã quên..."
"Đã quên?!" Tần Trường An khiếp sợ, tiếng mắng thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, có thể là giọng nói quá lớn, mấy con chó trong thôn cũng sủa theo.
Diệu Diệu bị dọa tới, lùi về phía sau mấy bước.
Tần Trường An nhìn đôi mắt cô mở to mang theo sợ hãi, giọng nói dịu lại, "Sợ cái gì, anh chỉ hỏi một chút thôi mà."
- - Thôi, nhìn cô ấy cũng không phải cố ý, chính mình trước khi đi cũng không nói buổi tối trở về, ai mà không sai một lần a, hắn là đàn ông sao có thể so đo với cô ấy?
Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dieu-dieu/1521080/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.