“………”
Bụng tĩnh tĩnh, một gót chân nhỏ hung hăng đá tới.
Tần Trường An sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Diệu Diệu, thấy cô không tỉnh lại, mới thở dài nhẹ nhõm, “Nhóc béo, nhẹ nhàng chút! Thật không biết đau lòng mụ mụ ngươi!”
Trách không được Diệu Diệu thích nhất ta!
Nhóc béo: “………”
Đừng nói nữa, thế bất lưỡng lập đi.
Từ sau ngày hôm nay, Diệu Diệu liền phát hiện, Tần Trường An đối hài tử thái độ thay đổi. Bắt đầu giống một người cha, tuy rằng vẫn không cao hứng thích ôm cô, nhiều lắm cũng chỉ làm nũng u oán một chút để cô bồi thường, không còn oán giận nữa.
Rốt cuộc, nhỡ em bé nghe được thì phải làm sao?
Mỗi ngày, Diệu Diệu ngủ, anh liền bắt đầu dán mặt lên bụng cô, phảng phất như là có thể nghe thấy em bé trả lời mình.
“Bảo bảo, ta là ba ba người mẹ con yêu nhất.”
“Mẹ con mang thai nhưng đau a, về sau phải tốt với mẹ biết chưa?”
Anh nghĩ được gì đều nói hết, trung tâm tư tưởng là ba ba mụ mụ rất yêu con, thuận tiện nói thầm vài câu không biết lão ba vì con hi sinh bao nhiêu, con phải lớn nhanh bằng không lão ba không thể ôm lão mẹ, mẹ con càng khổ về sau phải đối xử tốt bla bla.
Thuận tiện còn nghiêm túc dò hỏi ý tưởng ngủ một mình.
Hơn nữa tỏ vẻ con trai kích động như vậy, giỏi quá! Ba ba nhất định sẽ chuẩn bị cho con một phòng!
Người ở có việc làm thời điểm, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.
Vài ngày sau, Tần Trường An tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dieu-dieu/1521114/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.