Thổi ống tiêu đồng thật là mệt sức, Thượng Quan Kỳ mới thổi một hồi đã thở lên hồng hộc. Chàng cất ống tiêu đi, ngoảnh đầu trông ra, bỗng thấy mấy bóng người từ phương chính tây đang vội vàng chạy tới thì không khỏi hồi hộp, nghĩ thầm:
Bọn này chưa hiểu là bạn hay là thù. Công chúa Thanh Bình bị ta điểm huyệt chưa tỉnh. Vân Trang chúa cùng ân sư ta đang mê man trong việc luyện võ.
Bây giờ biết làm thế nào?
Mấy bóng người này đi cực nhanh, Thượng Quan Kỳ còn đang ngẫm nghĩ thì họ đã gần đến nơi chỉ còn cách chừng bảy trăm trượng.
Lúc này Thượng Quan Kỳ đã nhìn rõ thì chính là Tả Hữu Nhị Đồng, cùng Thiên Mộc Đại sư và bọn Ngũ Anh. Chàng bất giác cả mừng lớn tiếng gọi:
– Tiểu đệ là Thượng Quan Kỳ ở đây.
Tả Hữu Nhị Đồng dừng bước, ngoảnh nhìn bốn phía một hồi rồi cất tiếng gọi:
– Thượng Quan huynh!
Thượng Quan Kỳ từ trên cây nhảy xuống nói:
– Tiểu đệ Ở đây mà?
Tả Hữu Nhị Đồng lật đật chạy đến nói:
– May quá! Lại được gặp Thượng Quan huynh ở đây.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Có chuyện chi vậy?
Tả đồng đáp:
– Nếu không tìm thấy Thượng Quan huynh thì anh em tôi khó lòng còn trơ?
về được để ra mắt Bang chúa nữa.
Hữu đồng nói tiếp:
– Liên cô nương đã đem hết những người tinh nhuệ trong bang để quyết chiến một trận với Đông Bình Hầu.
Thượng Quan Kỳ vội hỏi:
– Bên nào thắng?
Tả Đồng đáp:
– Cố nhiên là bên ta thắng. Liên cô nương diệu toán như thần,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dieu-sao-me-hon/582860/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.