39.
Bạch Lâm đi rồi, tôi tiếp tục ăn nốt bát mì ngon nhất trong đời mình, nhớ lại bộ dạng căng thẳng vừa nãy của nàng, sặc, thứ tôi đang ăn đây nào phải là mì! Thứ trong bát này thậm chí còn ngọt hơn mật ấy chứ.
Ăn xong mì, đang định đem bát vào bếp thì chợt nghe có tiếng cạch từ trong bếp vẳng ra. Bước vào xem, hóa ra kẻ xâm lược lén lút kia đã bị bẫy chuột kẹp trúng, chết tươi. Nhìn xác con chuột chỏng gọng, lòng tôi lại dâng lên một nỗi bi thương, nói gì thì nói nó cũng là công thần trong bước tiến triển giữa tôi và Bạch Lâm! Thế mà giờ lại chết thế này? Thôi vậy, đành kìm nén đau thương! Cùng lắm trao cho nó cái giải diễn viên phụ xuất sắc nhất là được!
Im lặng mặc niệm con chuột xấu số một lúc, chợt tôi nghĩ: giờ chuột chết rồi, Bạch Lâm sẽ không còn ngủ trong phòng tôi nữa! Nghĩ đến đây, tôi đặt cái bát xuống, đem thi thể con chuột quăng ra ngoài cửa sổ, tiêu hủy tang chứng. Đợi đến khi Bạch Lâm quay về sẽ nói với nàng là vẫn chưa bắt được chuột.
Làm xong mọi việc, tôi lại hơi có cảm giác tội lỗi. Quay về phòng, cởi bỏ áo khoác quần dài rồi chui vào chăn, đợi Bạch Lâm về tiếp tục chăm sóc tôi. Nằm được một lúc thì nghe bên ngoài có tiếng người gõ cửa. Trời, chắc chắn là Bạch Lâm quên đem chìa khóa rồi. Tôi vội xỏ dép, chạy ra mở cửa, tay mở miệng nói: “Có phải chị quay lại bệnh viện lấy thuốc…” Còn chưa nói hết câu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dieu-slow-trong-thang-may/2426317/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.