Trong giấc mơ, lời nói của Signor như sấm sét giữa trời quang, đập tan cơn choáng đầu hoa mắt của Du Hằng.
Sao bảo bảo có thể nói loại lời này được?!
Không, đây không phải là bảo bảo, đây là tưởng tượng của anh!
Lúc sắp ngủ, anh đã làm tốt công tác phòng hộ, không có khả năng lại gặp bảo bảo trong giấc mơ.
Du Hằng hít sâu một hơi, kéo bảo bảo giả trong lòng ra, lời lẽ chính đáng mắng: "Đừng có nói bậy!"
Ý đồ mắng tỉnh bản thân.
Nhưng mặt Signor giả lại lập tức trầm xuống hỏi, "Tại sao?"
Tại sao? Du Hằng tức giận cười: "Còn hỏi tại sao? Tuyệt đối không thể tưởng tượng như vậy về bảo bảo!"
Dù chỉ là giấc mơ, cũng không thể làm bất cứ điều gì xấu với bảo bảo.
"Tại sao, tại sao không thể......" Signor ngồi ngơ ngác trên bờ cát, đôi mắt trống rỗng, lẩm bẩm nói nhỏ, "Giản đều có thể, gã còn có thể, tại sao em không thể."
Hắn nói xong cười tự giễu: "Bởi vì anh không thích em."
Du Hằng cau mày, tưởng tượng này của anh, sao lại kỳ quái như vậy?
"Tôi xác thật là không thích em ——"
Tưởng tượng của anh đã đột phá giới hạn cuối, đương nhiên là anh không thích, thậm chí còn có chút chán ghét tiềm thức của mình, đây là chuyện bậc cha chú sẽ làm sao?!
Còn chưa nói xong, Du Hằng thấy tưởng tượng trước mặt đã bị phá vỡ.
Biến thành vô số điểm sáng, rải rác trên bãi cát mênh mông.
"...... Điên rồi sao?" Du Hằng ngã trên cát, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bất giác nhớ lại sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-alpha-xuyen-thanh-trung-duc-vo-dung/2721189/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.