“Con m…!”
Cố Minh Sâm bị âm thanh này dọa sợ, vừa định trách mắng, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tưởng này, đồng tử bỗng nhiên co lại, không khỏi hít sâu một hơi.
Cái chữ mẹ kia, ông ta đành phải thu về.
“Anh em có phải đến nhầm cửa rồi không?”
Cố Minh Sâm lặng lẽ lấy một con dao găm từ đáy bàn ra, híp mắt hỏi, lăn lộn hơn hai mươi năm, ông ta gặp qua đủ loại người, cho nên nhìn người vô cùng chuẩn, người nào có thể chọc vào, người nào không, ông ta liếc mắt cũng có thể nhìn ra.
Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh trước mắt này, rất là hiếm có, là người làm ông ta cũng kiêng dè không dám chọc vào!
Trần Dật Thần không để ý đến Cố Minh Sâm, lúc này, trong mắt anh chỉ có Hạ Nhược Y, thấy Hạ Nhược Y không sao, sự thấp thỏm trong lòng Trần Dật Thần cũng để xuống.
“Người anh em nhìn trúng người phụ nữ này?”
Cố Minh Sâm thử hỏi, từ khi Trần Dật Thần vào cửa, ông ta đã bắt đầu quan sát biểu cảm của Trần Dật Thần, cho nên biểu hiện của Trần Phòng lúc này, vào trong mắt ông ta, làm ông ta sinh ra một cảm giác, Trần Dật Thần nhìn trúng Hạ Nhược Y.
Cố Minh Sâm hoàn toàn không ngờ được, người đàn ông trước mặt này, chính là phế vật ngay cả gặp cũng không muốn gặp trong miệng ông ta.
“Nếu như người anh em không chê, chúng ta có thể cùng nhau…”
Cố Minh Sâm treo nụ cười trên mặt, đi về phía Trần Dật Thần.
“Vút ”
Sắc bén vọt ra!
Lúc đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-re-quy/2378383/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.