Một bát canh nóng hổi đưa tới đặt trước mặt Hạ Hạ, Chu Dần Khôn nhìn cô nói: "Ai chọc cháu?"
2
Hạ Hạ nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, cô đã cố gắng nhẫn nhịn hết sức, rất cố tỏ ra bình tĩnh nhưng anh vẫn bị anh nhận ra manh mối.
Đối mặt với đôi mắt đen láy đó, cô vội nhìn đi chỗ khác, cầm thìa lên như muốn uống canh.
Vừa giơ tay lên, người đàn ông đã cau mày: "Tay sao thế thế kia?"
Dưới cổ tay có hai vết xước đỏ nhỏ.
"Lúc đang đo kích thước bức tường thì vô tình cạ trúng."
Hai vết đỏ làm rách da, lộ ra phần thịt mềm bên trong. Chu Dần Khôn bất mãn nhìn người đối diện.
Trên ngọn núi này khắp nơi đều có nguy hiểm, nhưng không phải là dưới mí mắt anh, Chu Hạ Hạ thế mà vẫn bị thương. Cơ thể vô cùng yếu ớt này có thể chịu được bao nhiêu "vô tình"?
"Ăn xong thu dọn đồ đạc đi tôi đưa cháu về biệt thự Yangon."
Hạ Hạ nghe xong nhấp một ngụm canh, vô thức từ chối: "Cháu không muốn đi."
"Vậy thì theo tôi đến căn cứ vũ trang, khoảng thời gian này tôi phải ở trong đó."
Cô gái vẫn lắc đầu, muốn nói tiếp, nhưng lại nghe được người đàn ông đã quyết định: "Cứ quyết vậy đi, cháu muốn làm gì cháu thích đều được, sẽ không ai quản cháu. Nhưng nhất định phải làm trước mắt tôi."
Giọng điệu vẫn như trước, không cho phép từ chối.
Hạ Hạ cụp mắt xuống, đặt thìa lại vào bát. Cô không có tâm trạng, càng không muốn ở bên cạnh anh.
Im lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528100/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.