Hai người chưa chạy được vài bước thì cơn mưa lớn đã vội vàng trút xuống.
Hạ Hạ và Sách Lạp ướt đẫm mưa, đi ngang qua cây đại thụ bên cạnh cánh đồng hoa anh túc nhưng lại không dám mạo hiểm trốn dưới gốc cây, Sách Lạp vừa cười vừa chạy: "Chúng ta quá may mắn phải không, ở Ngõa Bang thường xuyên không có mưa, vậy mà chúng ta lại gặp phải!"
Hạ Hạ thấy buồn cười trước dáng vẻ xấu hổ và lạc quan của cô ấy, sau đó bắt đầu lo lắng cho kế sinh nhai* của những người trồng thuốc phiện: "Như vậy có ảnh hưởng đến vụ thu hoạch không?"
*Kế sinh nhai (sinh kế): hàm ý làm ăn kiếm sống, theo nghĩa khó khăn chật vật.
"Đừng lo, không có ảnh hưởng xấu nào đâu. Mặc dù cây anh túc không thích mưa nhưng vẫn cần đất ẩm." Sách Lạp chỉ vào cánh đồng hoa anh túc bên dưới: "Có lẽ mùa thu hoạch năm nay sẽ tốt hơn nhiều nếu trời mưa!"
Hạ Hạ nhìn sang, sau đó thấy có thứ gì đó lóe lên, hai cô gái đồng thời dừng lại.
1
"Cậu, có nhìn thấy cái gì đó không..."
Sách Lạp quay lại, nhìn thấy Hạ Hạ ngơ ngác gật đầu: "Nhưng tớ nhìn không rõ, đó là cái gì?"
Sách Lạp vẻ mặt nghiêm túc: "Không thể nào là một loại dã thú cắn người đúng không? Mùa xuân đến rồi, có khi nào chúng đã tỉnh rồi* không?"
*Tỉnh rồi: ý là tỉnh ngủ sau kì ngủ đông.
Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, hai cô bé vội vã chạy về làng. Khi sắp đến cổng làng, thì gặp phải một đội vũ trang đang đi ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528105/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.