Chu Dần Khôn nhìn thấy là Á La thì cũng không để ý đến cậu ta, quay đầu sang bên kia. Cậu thiếu niên lặng lẽ bước lên bậc thang, dừng lại cách người đàn ông hai bước.
Cậu ta mở miệng, nhưng đợi mãi Chu Dần Khôn lại không nói gì, cuối cùng vì chưa được phép nên cũng không nói ra câu nào.
Im lặng một lúc lâu, Chu Dần Khôn búng tàn thuốc, hỏi: "Mày quay lại từ khi nào."
Á La nghe vậy hiểu rằng anh đang hỏi về ngọn núi man rợ, bởi lẽ ra cậu ta không nên xuất hiện ở đây khi chưa có lệnh được phép rời khỏi ngọn núi.
"Em đã mở khóa thiết bị tín hiệu khi không thể cầm cự trên núi được nữa."
Nói cách khác, cậu ta đã bí mật trốn thoát. Chẳng trách Ngô Nỗ lại không nhận ra kịp thời, bởi vì tín hiệu từ ngọn núi man rợ luôn bật.
"Sau khi ra ngoài, em quay lại căn cứ thì biết được Nga đã phát lệnh truy nã. Ngô Nỗ nói A Diệu không có ở đây, ông ấy sẽ đích thân đón anh ở sân bay. Em lặng lẽ đi theo ông ấy, sau đó..."
Cậu ta dừng lại, ngước lên mắt lên nhìn khuôn mặt của người đàn ông: "Cứ vậy đi theo thôi."
Dù ở góc phố hay trong bóng tối bên ngoài biệt thự, bất cứ nơi nào Chu Dần Khôn có mặt thì cậu ta đều sẽ trốn gần đó.
Trộm xe, súng và túi đựng thiết bị bị lấy từ căn cứ. Việc này ban đầu vốn để nhằm ngăn chặn việc Nga khi ra lệnh truy nã sẽ cử người vào nước để đột kích và bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528166/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.