*McMillan TAC-50.
Đêm khuya, sau trận đấu súng, núi Birao trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Càng im lặng thì tiếng thở hổn hển càng dễ nhận thấy. Chu Dần Khôn quay đầu nhìn lại, thấy cô gái phía sau đang cầm một cái ấm nước chật vật cố theo kịp anh.
“Chu Hạ Hạ.” Anh gọi.
Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn, người đàn ông hỏi: “Mệt quá không nói được nữa à?”
Không đợi cô trả lời, anh đi về phía trước, ngồi lên tảng đá, dáng vẻ khá nhàn nhã. Hạ Hạ cũng đi tới: “Dừng lại nghỉ ngơi như vậy có ổn không, có làm lãng phí thời gian không?”
Chu Dần Khôn buồn cười nhìn cô: “Nếu nghỉ ngơi là lãng phí thời gian thì đợi đến khi kiệt sức mà ngất đi thì sẽ không lãng phí thời gian sao?”
Hạ Hạ nghe thấy toàn lời mỉa mai, cô ngồi xuống trên em tảng đá, mở nắp ấm nói: “Cũng đâu khoa trương như vậy.”
“Khoa trương chỗ nào.” Anh nhìn cô: “Thế là ai vừa làm thêm có hai lần đã kiệt sức ngất xỉu?”
Hạ Hạ không ngờ anh đột nhiên lại nói những lời này, cô vừa uống một ngụm nước liền nghẹn ngào không kịp nuốt. Cô xấu hổ ho mấy tiếng, nhưng Chu Dần Khôn lại càng hứng thú hơn: “Tôi đang hỏi cháu đấy, người đó là ai vậy?”
Cô biết rõ là anh cố ý, Hạ Hạ không muốn tiếp tục chủ đề này nên cô chỉ lo uống nước, mặc kệ anh. Kết quả sau khi uống nước xong anh vẫn nhìn cô chằm chằm, Hạ Hạ nhìn thấy trên người anh vẫn đầy bụi bẩn và cỏ dại, cô dừng lại, lau cái miệng ấm vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528199/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.