Quảng trường công viên nơi hát những bài hát mừng Giáng sinh cách đó không xa.
Làn này trước khi ra ngoài, Trần Thư Văn đã thắt một chiếc khăn quàng đỏ cho Hạ Hạ, như này càng khiến khuôn mặt cô trở nên trắng trẻo hơn. Buổi chiều tuyết rơi, trên mặt đất tích tụ một lớp tuyết dày, dẫm lên phát ra tiếng kêu xẹt xẹt, còn để lại một hàng dấu chân.
Có rất nhiều người tuyết xếp chồng lên nhau trên bãi cỏ của công viên, càng đi sâu vào, chúng càng trở nên sinh động hơn.
Dưới ánh đèn Giáng sinh, người lớn và trẻ em mặc áo trắng, đội mũ ông già Noel tụ tập thành vòng tròn, cùng hát những bài hát mừng một cách nhiệt tình. Xung quanh có rất nhiều người hát theo, hầu như ai cũng cầm trên tay một cốc ca cao nóng. Ngoài ra còn có một bà cụ tóc trắng tốt bụng mang bánh thịt băm mới nướng từ nhà đến.
Hạ Hạ may mắn nhận được miếng đầu tiên, cô bẻ một nửa đưa cho Trần Thư Văn, sau đó tự mình cắn một miếng. Bánh thịt bằm nhân mứt ngọt nhưng không ngấy, bởi vì mới ra lò nên ấm áp đến nỗi sưởi ấm được cả lòng bàn tay cô.
Quảng trường tràn ngập mùi thơm của bánh nhân thịt bằm và ca cao nóng, kèm theo những bài hát mừng, làm giảm bớt đi cái lạnh của tuyết.
Hai người ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên, ngồi được một lúc thì có vài đứa trẻ chạy quanh máy bán hàng tự động, hình như cũng muốn uống một cốc ca cao nóng.
Trần Thư Văn thấy Hạ Hạ tự nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528273/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.