Nghĩ đến đây, Chu Dần Khôn móc ngón tay vào đuôi tóc của cô rồi kéo lại.
Hạ Hạ lập tức quay người lại.
Người đàn ông hỏi: "Luyến tiếc không nỡ rời xa sao?"
Cô gái mím môi: "Không phải là không nỡ, chỉ là... có chút tiếc nuối. Vừa rồi quá hưng phấn quá nên quên mất xin anh ấy chữ ký. Lớp cháu có rất nhiều bạn nữ là fan của anh ấy."
Chu Dần Khôn nhìn cô, đúng là lắm chiêu trò, ký tên thì có lợi ích gì, vậy mà cô cũng tiếc. Đầu ngón tay anh vuốt ve mái tóc cô, nhìn qua chỗ Tiền Nhuận vừa ngồi, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự muốn không?"
Hạ Hạ gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng anh ấy đã đi rồi, vậy để lần sau cũng được."
"Không cần." Chu Dần Khôn đứng dậy liếc nhìn Phổ Lâm: "Tôi có việc đi trước."
Người sau không ngờ vừa rồi bọn họ còn đang nói chuyện vui vẻ anh lại đột ngột muốn rời đi nên vội vàng đứng dậy: "Anh Chu, còn dự án thì sao—"
"Ngày mai gửi tài liệu dự án cho tôi."
"Được được, không vấn đề!"
Ra khỏi phòng, đúng lúc trình diễn màn pháo hoa thứ hai. Mọi người lại tập trung trước cửa kính sát sàn, không ai nhìn lại đây. Hạ Hạ nhìn về phía lối ra nhưng không thấy Jeffrey đâu. Vợ Phổ Lâm đã tiễn anh ta đi, hiện tại đang cụng ly rượu với các vị khách ở đây.
Có vẻ như không đuổi kịp rồi. Hạ Hạ hơi cụp mắt xuống, đúng như cô đoán.
"Thỏ, lối này."
Hạ Hạ nghe thấy âm nên thanh quay người lại, Chu Dần Khôn hất cằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528289/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.