Cô gái hoảng sợ lùi lại, Chu Dần Khôn nhéo mặt cô, chạm vào môi cô: "Liếm được không?"
Hạ Hạ lập tức lắc đầu.
Chu Dần Khôn nghiêng người về phía cô, giọng trêu chọc nói: "Lúc ăn kem không phải liếm khá giỏi sao?"
Lần đó đi học về, trên tay cô cầm cây kem. Lúc đó cô nói chuyện với anh còn quên mất cả ăn, nước kem màu trắng chảy xuống tay, lúc nhìn qua rất mập mờ.
Vừa nói anh vừa nắm lấy tay cô, cầm vật đầy gân xanh lên: "Há miệng ra ngậm nó vào."
Hạ Hạ không thể tiếp nhận được yêu cầu tục tĩu như vậy, hai mắt cô ngấn lệ, bướng bỉnh mím chặt môi.
"Sao vậy, cháu có thể ra điều kiện với tôi, còn tôi thì không?" Chu Dần Khôn dùng ngón tay vuốt ve làn da trên má cô, nhẹ nhàng nói với cô: "Không đồng ý cũng không sao. Thế thì không cần phải uống thuốc, cũng đừng nghĩ đến việc được đi học. Cháu nói xem, con thỏ nhỏ sinh ra một lứa thỏ con, nghe chẳng phải rất ấm áp sao?"
Trong mắt Hạ Hạ tràn ngập kinh sợ, theo sau là vô tận tiếc nuối.
Cô không nên nói với anh điều này, cũng không nên đặt bất kỳ hi vọng nào lên anh. Nếu biết việc mở miệng sẽ khiến cô rơi vào tình cảnh này thì thà uống thuốc sau khi xong việc còn tốt hơn.
Nếu cô thậm chí còn không thể đến trường, vậy thì sự khác biệt giữa cô và một con thú cưng trong lồng là gì? Nếu như anh không cho cô uống thuốc... Hạ Hạ không dám nghĩ tới nữa.
Cô không kìm được nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528295/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.