Lúc Bạch Lệ Quân được A Diệu đưa đến, Chu Dần Khôn đang ăn sáng, nhìn thấy vẻ mặt nhếch nhác và sốt ruột của Bạch Lệ Quân, anh rót một tách cà phê nóng đưa qua: "Đã lục soát trong núi rồi, đừng lo lắng."
Ba và anh trai đều chưa rõ chết sống, Bạch Lệ Quân làm sao còn có tâm trạng đi uống cà phê.
Nhưng hiện tại cô ta không còn lựa chọn nào khác, người duy nhất cô ta có thể trông cậy lúc này chỉ còn lại Chu Dần Khôn. Ăn sáng xong thì trời cũng đã sáng, từ hướng núi Nam Thiên Môn làn khói dày đặc vẫn cuồn cuộn. Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Người đàn ông nhấc máy trả lời, hơi nhướng mày: "Biết rồi."
"Mọi chuyện thế nào rồi, anh đã tìm thấy ba và anh trai của em chưa?"
"Thấy rồi, họ đều ổn." Chu Dần Khôn đứng dậy nhìn cô ta: "Đi thôi, tôi dẫn em đến đoàn tụ với bọn họ."
Biết được Bạch Minh Đàn với Bạch Mậu Ân vẫn còn sống, Bạch Lệ Quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù còn vô số những thử thách chính trị rắc rối đang chờ bọn họ, nhưng kết quả tồi tệ nhất là gia đình họ sẽ phải rời khỏi Kokang, dù là Thái Lan hay Lào, miễn là còn sống thì ở đâu cũng không quan trọng.
Cô ta đi theo Chu Dần Khôn lên trực thăng, trực thăng vòng qua núi Nam Thiên Môn, dừng lại ở một đỉnh núi cách đó không xa, ba chiếc trực thăng đã đỗ sẵn ở đó, một đội vũ trang chịu trách nhiệm lục soát ngọn núi đã hoàn thành nhiệm vụ và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528299/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.