Sau khi trời tối, đèn đường cách đó không xa lần lượt bật sáng.
Ánh đèn chiếu sáng toàn bộ bãi biển, khiến hình dáng một mình ngồi trên bãi biển càng thêm cô đơn. Buổi tối, gió biển thổi vào người cô có chút lạnh, mặc dù đã mặc áo khoác khách sạn đưa đến nhưng tay chân Hạ Hạ vẫn rất lạnh.
Gió thổi làm tóc tung bay, cũng làm cho những giọt nước mắt trên mặt cô trở nên lạnh giá.
Cô nhìn mặt biển mờ mịt vô tận trước mặt như thể nhìn thấy được tình cảnh của mình lúc này. Tối tăm, mù mịt, đừng nói đến lối thoát, cô thậm chí đã chẳng còn hi vọng gì nữa rồi.
Cô đưa tay lau nước mắt, nước mắt thấm ướt tấm gạc trắng.
Lúc tỉnh dậy toàn thân đau nhức, ngay cả việc ngồi dậy cũng khiến cô thở dốc đau đớn, nhưng cô vẫn cố gắng từng bước một đến được đây, cô không muốn ở trong căn phòng đó, nếu ở trong đó thêm một giây nào nữa, những ký ức đau đớn đó sẽ tiếp tục hiện lên trước mắt cô.
Bất lực, tuyệt vọng và tủi nhục đã làm lu mờ mọi nỗi đau trong cơ thể.
Gió biển có thổi bao nhiêu cũng không thể thổi bay đi được.
Không biết qua bao lâu, lại có một mùi thơm thoang thoảng bay qua. Lần này không phải cô giúp việc mang thức ăn đến mà là bác sĩ. Anh ta cầm đĩa cơm đứng cách Hạ Hạ hai bước.
"Chu tiểu thư, cô cả ngày nay đều chưa ăn gì, anh Chu nói cô thích những thứ này, cho nên cô có muốn nếm thử không?"
Nghe được xưng hô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528348/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.