Sau hơn 40 phút lái xe, xe dừng lại ở bến tàu Bình Châu.
Ngụy Diên tắt máy, nhìn qua ghế phụ, trên tay cô vẫn đang cầm cuốn nhật ký bí mật dày cộp cũ kỹ.
Có tổng cộng mười lăm cuốn nhật ký như vậy. Nó ghi lại chi tiết mọi việc hắn làm hàng ngày kể từ khi trở thành đặc vụ ngầm. Bao gồm lần đầu tiên bị thương nặng, lần đầu tiên đi đến bên cạnh Hà Ngọc Long, lần đầu tiên bị ném vào chuồng chó bị đánh nửa sống nửa chết, nhiệm vụ đầu tiên thành công, nhiệm vụ đầu tiên thất bại...
Vết mồ hôi cũ, vết nước mắt và vết máu mờ nhạt khiến chữ viết ở các góc bị nhòe đến mơ hồ.
Xa xa có thể thấy một vài ngư dân đang bận rộn trên thuyền. Trong xe yên tĩnh, phà đến rồi đi, trong xe tiếng lật trang sách vẫn không ngừng vang lên.
Cuốn nhật ký này vẫn chưa viết đến trang cuối cùng, trên đó ghi lại lần đầu tiên Ngụy Diên nhận ra cô.
Hóa bữa tối hôm đó hắn đã nhận ra cô, hóa ra bóng đen cùng Chu Dần Khôn đi ra khỏi chuồng chó đêm đó mà cô không nhìn thấy mặt là hắn. Hóa ra cuộc rượt đuổi trong đường hầm là do người của hắn làm, hóa ra hắn đã quyết tâm sẽ chết trong cuộc thử nghiệm ma túy ở sòng bạc Ma Cao.
Hạ Hạ đóng nhật ký lại.
"Cho nên anh A Vĩ vẫn là anh A Vĩ."
Đây là câu đầu tiên cô nói sau khi đọc xong. Câu nói ngắn gọn này khiến trái tim Ngụy Diên run rẩy.
"Anh đã được nhận vào học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528376/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.