Bảy ngày sau, Tòa nhà Cảnh sát Trụ sở Cảnh sát Hồng Kông.
Vài chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đậu ngay ngắn bên lề đường bên ngoài trụ sở, khi Chu Dần Khôn bước ra đã nhìn thấy Hà Ngọc Long đang đợi bên ngoài.
Mấy ngày không gặp, Hà Ngọc Long không còn như trước, lưng còng đi rất nhiều. Nhìn thấy Chu Dần Khôn đi ra, ông sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười vẫy tay.
Chu Dần Khôn đi tới trước mặt ông, gọi: "Ông ngoại."
"Ra ngoài là tốt rồi, ra ngoài là tốt rồi." Hà Ngọc Long nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó vỗ nhẹ vào cánh tay Chu Dần Khôn: "A Khôn, ông thật có lỗi với cháu, để cháu chịu khổ rồi. Không có đủ bằng chứng cho vụ buôn lậu và vụ Trần Hùng, lẽ ra cháu phải được thả ra từ sớm. Cảnh sát giữ cháu lại có lẽ vì họ muốn điều tra xã đoàn từ chỗ cháu."
Nói xong, ông quan tâm hỏi:"Bên trong đó họ có làm gì cháu không?"
"Ông ngoại, không sao, mọi chuyện đã qua rồi." Chu Dần Khôn mỉm cười: "Không phải giờ cháu rất tốt sao."
"Đó là vì cháu thận trọng, lại có phương án dự phòng. Nhưng may mắn là, Trần Hùng đúng lúc lại chết vì bị thương nặng. Được rồi, không nói chuyện này nữa, Bác Hồng của cháu và những người khác đều đã chuẩn bị tiệc mừng cháu trở về rồi."
"Không gấp." Chu Dần Khôn nói: "Trước tiên cháu muốn đến chỗ mẹ báo bình an cho bà ấy đã."
"Được, được. Nên vậy." Hà Ngọc Long nói: "Tiệc tùng thì để mai nói cũng được, ông sẽ đi với cháu."
"Không, ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528382/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.