Trong phòng, cô gái ôm chân ngồi ở góc giường, lặng lẽ nhìn hũ tro cốt trên tủ đầu giường. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ được bật sáng, chiếu lên hũ tro cốt, làm cho hình ảnh và tên trên đó càng rõ ràng hơn.
Cô không chạm vào nó, như thể cô đang bối rối và xa lạ. Chỉ lặng lẽ quan sát.
Tạp Na bước tới, đặt đồ trên tay sang một bên rồi ngồi xuống chỗ mép giường.
Cô ta theo tầm mắt của Hạ Hạ nhìn về phía hũ tro cốt, người phụ nữ trong ảnh rất xinh đẹp, nụ cười ôn hòa nhưng lại đặc biệt quyến rũ. Cô ta cũng từng cứ ngơ ngác nhìn tấm ảnh trên hũ tro cốt như thế này, khó khăn chấp nhận sự thật rằng mẹ cô ta sẽ không thể đồng hành cùng cô ta được nữa.
"Cô mất mẹ năm mười hai tuổi."
Một giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Nghe vậy, cô gái bất động nhìn sang.
Thấy cô nhìn sang, Tạp Na khẽ mỉm cười.
"Bà ấy bị bệnh nặng, phải nằm viện hơn một năm rồi mới ra đi. Khi bà ấy đi, bà rất gầy, không còn nhiều tóc, trên mặt và tay có nhiều vết bệnh lý, không thể đi được, nói chuyện cũng không rõ ràng."
"Nhưng mẹ đã nắm tay cô mỉm cười ra đi. Dù lúc đó cô không muốn buông tay nhưng cô cũng biết mẹ sẽ không còn phải chịu đựng nỗi đau của bệnh tật hay những ngày cô đơn nữa."
Nói đến đây, giọng nói của Tạp Na hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn nở nụ cười.
"Những năm mẹ bệnh, ba cô bận lắm, bận đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528461/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.