"...Anh đã nói là sẽ không đau."
Dung Miên nói chuyện có hơi mơ hồ không rõ, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nói ngắt quãng: "Anh nói dối tôi.
Rõ ràng là rất đau, còn có một cây kim...!là một cây kim rất dài, vẫn đang đâm vào...!Nó ở trong miệng tôi...!làm sao một cây kim có thể chui vào miệng tôi được..."
Thiếu niên thoạt nhìn thực sự thương tâm, không biết là vì tiêm thuốc tê đau, hay là bị Chung Dập lừa.
"Tôi không hề nói dối cậu."
Chung Dập thở dài: "Hơn nữa vừa rồi cậu cũng không hỏi tôi là có phải tiêm hay không.
Huống hồ gây mê đều phải tiêm..."
Anh dừng lại, tiến lại gần, lấy mu bàn tay lau nước mắt cho Dung Miên, nói với cậu: "Đừng khóc."
Dung Miên chớp mắt.
Hai má của Dung Miên rất mềm.
Bởi vì sốt nhẹ nên nhiệt độ cơ thể vẫn còn hơi cao.
Chung Dập dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt thiếu niên, lại phát hiện đứa trẻ này thực sự đang run rẩy.
Trong lòng Chung Dập biết rõ người này thật sự sợ hãi.
Mặc dù sợ hãi như vậy có hơi bất thường, nhưng Chung Dập không nghĩ nhiều.
Bởi vì bản thân anh có một nỗi sợ, là anh rất sợ gà trống, đến mức chỉ cần nghe thấy tiếng gà gáy thôi là da đầu anh tê dại đến nỗi không thể đi tiếp.
Một bộ phim trước kia của Chung Dập lấy bối cảnh nông thôn, anh đang trên đường đi WC thì tình cờ bắt gặp một con gà trống to lớn đang ở bên vệ đường.
Lúc ấy cả người Chung Dập như muốn ngất đến nơi cho nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-duong-qua-tot/535191/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.