Sáng sớm, Rosa mơ màng tỉnh dậy.
Cô chỉ khoác tạm một chiếc sơ mi của Trình Thù, cài đúng một cúc, để lộ phần lớn làn da màu lúa mạch nơi ngực.
Chân trần bước trên sàn nhà, miệng ngậm bàn chải đánh răng đầy bọt, cô nheo mắt, trông vô cùng quyến rũ.
“Tối qua mình về kiểu gì vậy?”
Rosa mơ hồ hỏi, bởi đến cuối cùng, cô đã kiệt sức mà ngủ thiếp đi, hoàn toàn không nhớ được mình đã trở về bằng cách nào.
Trình Thù cạo xong râu, đứng trước gương tháo băng ra, phát hiện vết thương cũ đã đóng vảy.
Nghe thấy giọng nói đầy thắc mắc từ phòng khách, anh đặt hộp thuốc xuống, bật cười giễu cợt: “Bị anh vứt về đấy. Không có bản lĩnh thì bớt khiêu khích anh đi, ngất cả một đêm trời.”
Rosa bĩu môi, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề.
Lúc ngồi trên xe, cô vẫn còn ngửi thấy mùi hương vương vấn sau một đêm cuồng nhiệt, mùi hormone đầy d*c vọng của người trưởng thành, phảng phất quẩn quanh nơi chóp mũi.
Nhớ lại sự buông thả tối qua, Rosa chợt thấy ngượng, khẽ ho hai tiếng rồi hạ kính xe xuống.
Luồng không khí trong lành ùa vào, giúp cô tỉnh táo hơn đôi chút.
“Jin không quản lịch trình của chúng ta nữa à?”
Trình Thù nhân lúc đèn đỏ, lấy một điếu thuốc từ ngăn kéo.
Anh hạ kính xe, ngậm điếu thuốc vào miệng, châm lửa, để làn khói lượn lờ bay đi.
“Anh để hắn về Mexico City rồi.”
Rosa nghi hoặc “ừm” một tiếng, rồi hỏi tiếp: “Vậy còn xe thì sao?”
Trình Thù gõ nhẹ tàn thuốc, ngón tay trỏ khẽ gõ lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-gi-bam-khoi-yem-trach/1688940/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.