Hạ Tuyên không phải kiểu người thích kể lể mọi chuyện, y đã nói với Thành Nham rằng "bạn học Hướng" là việc riêng tư của y, vì vậy dọc đường đi Thành Nham cũng không hỏi nhiều, hơn nữa anh vốn là người không thích tọc mạch chuyện riêng của người khác.
Điều quan trọng nhất là bây giờ miệng anh đã khô, da cổ tay vẫn còn lưu lại xúc cảm từ sự đụng chạm của đầu ngón tay Giang Mộ Bình, đầu óc hỗn loạn, không còn thời gian đi lo chuyện khác.
Đường quê ban đêm có rất ít xe, cũng không có đèn giao thông, tài xế phi nước đại, hơn nửa giờ đã đến nơi.
Tài xế lái xe dừng ở ngã tư, quay đầu lại nói với Hạ Tuyên: "Người anh em, chạy vào trong không dễ, tôi dừng ở đây nhé."
Hạ Tuyên gật đầu nói "OK", đồng thời liếc nhìn băng ghế sau xe.
"Cám ơn." Thành Nham nói, mở cửa xuống xe, Giang Mộ Bình từ bên kia đi xuống.
Hạ Tuyên ấn cửa sổ xuống, hỏi Thành Nham: "Khi nào thì rời đi?"
"Buổi sáng ngày mốt sẽ lên máy bay."
"Tôi sẽ không đi tiễn, thuận buồm xuôi gió."
"Được, có cơ hội hẹn gặp lại."
Hạ Tuyên liếc nhìn Giang Mộ Bình, nói: "Sau này gặp lại, giáo sư Giang."
Giang Mộ Bình gật đầu: "Sau này gặp lại."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Họ đi qua ngã tư rẽ vào sân nhà của dì.
Đèn ở sảnh trước vẫn còn bật sáng, Thành Nham gõ cửa lớn.
Gia đình ba người của Triệu Tĩnh đã về nhà, người mở cửa là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-hon-cung-ban-hoc/1238294/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.