Biên tập: Lẩu
Hầu kết của Giang Mộ Bình khẽ động, lấy túi giấy của mình từ tay Liêu Phàm Kha, rất tùy ý hỏi Thành Nham: "Uống rượu à?"
Thực ra Thành Nham có chút lúng túng, bởi vì Kim Hải Tân ở ngay bên cạnh anh và đang hết sức hứng thú mà nhìn anh.
Thành Nham rũ mắt xuống, có lẽ để giảm bớt bầu không khí vi diệu lúc này, anh lấy trong túi ra một điếu thuốc, bước ra khỏi quán rượu dưới sự chú ý của Kim Hải Tân.
Thành Nham rít một hơi thuốc, dựa vào tường, đèn hành lang ở lối vào quán rượu chiếu lên nửa người anh.
Anh nghe thấy tiếng người hỗn loạn trong điện thoại, nghe thấy giọng của Liêu Phàm Kha lẫn trong tiếng người huyên náo:
"Giáo sư, em đi trước."
Với tư cách là giáo viên, Giang Mộ Bình có trách nhiệm đảm bảo an toàn thân thể của học sinh, hắn hỏi Liêu Phàm Kha: "Đi đâu?"
"Em...!đi dạo lòng vòng thôi."
"Về khách sạn sớm một chút."
"Dạ."
"Sao lần nào tôi đang làm gì cậu đều biết hết vậy?" Nhiệt độ bên ngoài thấp, lúc Thành Nham nói chuyện trong miệng bay ra từng đợt khí trắng.
"Cậu ở trạng thái tỉnh táo hẳn sẽ không nói nhớ tôi."
Thành Nham im lặng, ngậm thuốc vào miệng, chậm rãi hút một hơi.
"Vậy cậu cảm thấy tôi giống say rồi à?" Thành Nham hỏi.
"Không giống..." Giang Mộ Bình nói, "Nhưng mà cồn sẽ kích thích thần kinh đại não."
"Tôi uống rượu, nhưng rất tỉnh táo." Thành Nham cúi đầu, ngậm thuốc trong miệng, "Giáo sư Giang, tửu lượng của tôi rất tốt —— "
Thành Nham dừng lại, nói: "Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-hon-cung-ban-hoc/1238324/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.