Cuối tuần sau đó, Larch thấy mình chưa bao giờ thực sự rối bời đến thế. Sáng thứ bảy Tye rủ “Mình đi chơi nào.” Cô yêu anh đến như vậy, nếu anh có rủ cô đi nhảy bungee thì chắc cô cũng sẽ đồng ý. Chừng nào cô vẫn còn bên anh, chẳng điều gì khác là quan trọng hết.
Hết lần này tới lần khác, cô hồi tưởng lại những nụ hôn giữa hai người. Miệng anh thật kỳ diệu - miệng anh trên miệng cô - cảm giác tan chảy chạy dọc sống lưng. Dù vậy, cuối tuần đó anh không hề thử hôn cô lần nữa, tuy rằng cô sẽ đón nhận những nụ hôn của anh, mà anh cũng không hề giả bộ coi như chuyện đó chưa từng xảy ra. Cho dù anh không thực sự đề cập đến những khoảnh khắc “gần gũi và riêng tư” đó, trong suốt chuyến đi chơi, anh lại nhắc tới chuyện về nhà sớm hôm trước.
“Trên đường vào anh đã hỏi bác Jane xem em thế nào và bác ấy bảo em đã dành cả sáng vui vẻ bận rộn trong thư viện.” Trái tim Larch rộn lên nhịp đập tươi vui. Tye có thường hỏi Jane về sức khỏe của cô không? Anh có quan tâm không? Dĩ nhiên là không rồi, con người chừng mực hơn trong cô cười nhạo, không phải theo cách mày muốn anh quan tâm đâu.
“Bác Jane bảo anh là em ở đó à?” Larch hỏi, quay đầu để nhìn anh khi anh quan sát con đường trước mặt.
“Nơi em vẫn ở thôi.”
Ờ - ôi! “Em đang gặp rắc rối, phải không?”
“Em không phải làm dù chỉ là nửa ngày! Thỏa thuận của chúng ta là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-hon-khi-gap-tai-nan-tinh-co-yeu/210154/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.