--- Sáng hôm sau , ánh nắng soi vào rèm cửa làm cho đôi mắt Nhật Vũ nhíu lại khó chịu , xoay qua ôm cô vợ bé bỏng vào lòng . Chiêu Lam được ôm trong lòng , liền thoải mái ôm lấy cậu ngủ . Nhật Vũ mỉm cười hạnh phúc . Dưới phòng khách , ông bà Hoàng ngồi vui vẻ uống trà .
- Ông xã , hồi tối bọn nó làm gì mà giờ chưa thức vậy ? - bà Lệ Quân hỏi
- Haha , cái bà này đêm tân hôn thì nó làm gì chứ , hỏi kì cục ! - ông Minh Vũ mắng yêu vợ
- Thế mà em tưởng nó mệt chứ , công nhận bọn trẻ sức lực tràn trề không biết mệt anh nhỉ ?
- Kệ nó đi , mà nó không mệt có sao đâu ! Em không muốn có cháu à !
- Tất nhiên là muốn !
- Cô chú !
Bỗng từ phía ngoài 3 cặp đôi đi vào , Linh Trân mỉm cười cúi đầu.
- Sáng sớm mà các cháu tới làm gì vậy ? - bà Lệ Quân hỏi
- Dạ , bọn cháu tới để làm theo kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật ! - Linh Trân nói
- Vậy để ta kêu người gọi vợ chồng nó ! - Ông Minh Vũ nói
- Dạ , cứ để bọn cháu lên ạ ! - Thảo Trâm nháy mắt tinh nghịch
3 cặp vợ chồng nhí nhảnh bước lên cầu thang , nhẹ nhàng đứng ngoài cửa nghe trộm thiết bị mà cả đám gắn trong phòng hôm qua . Bên trong , Chiêu Lam mỉm cười mở mắt ra , bắt gặp gương mặt của chồng mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-anh-yeu-em-nhoc-ak/1955900/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.