Tí tách tí tách
Từng giọt một rơi xuống, lọt hẳn vào tiếng thét thảm thiết của sự đau đớn tột cùng giữa màn đêm yên tĩnh chỉ có bóng tối tận cùng, khiến người ta như bị bóp nghẹn bởi không khí nặng nề nó mang lại. Mặc dù người bên trong đã ngừng hét, dư âm vẫn còn vang vọng mãi, như một sự ám ảnh sẽ luôn day dẳng trong lòng
Gót giày nện xuống mặt đá, một người phụ nữ với chiếc váy đỏ tươi , sẫm màu một vệt dài trên tà váy, cô ta đang xoay chiếc lọ thuỷ tinh - thứ vốn đựng chất lỏng màu đen sóng sánh, nay đã trống rỗng.
Tiếng nôn khan vang lên ngay trên chiếc giường đá cô vừa rời đi, có vẻ người trên giường đang, không, phải là cực kì không ổn. Thật phiền phức, từ khoé miệng phát ra tiếng chặc lưỡi khó chịu, ánh mắt cô tàn độc phóng về phía người trên giường.
Một mũi đá hướng theo ánh mắt của người phụ nữ ngọ nguậy trồi lên nơi mặt đất dưới chân cô, nhanh như chớp xé toạc gió mà lao đến, tuy nhiên nó dừng lại ngay khi vừa chạm vào làn da mềm mịn nhợt nhạt ngay giữa cuống họng người phía trên giường, như một lời cảnh báo đầy nguy hiểm.
Khuôn mặt Ánh Phương rịn mồ hôi, tím tái, ánh mắt cô thẫn thờ hoe hoe đỏ vì đau và mệt, tại sao cô lại ở đây? Rõ ràng trước khi bất tỉnh cô còn đang nói chuyện với Nhật Phong, cãi nhau với con oắt Nhân Nhi kia, thế quái nào mở mắt ra đã thành người thay đổi vật đổi thay rồi? Cảm nhận sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-cuc-suc-muon-giet-nguoi/433101/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.