Bốn bề đều chất ngỗn ngang những bình những lọ, từng nhánh cây uốn nắn mềm dẻo bao lấy, cánh cửa gỗ bị đập mạnh khiến cho một phụ nữ trẻ nằm trên võng ngơ ngác giật mình. Cô gãi gãi cái đầu tổ quạ của mình, chỉnh lại dây buộc hai bên tóc, ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy hỏi người đang tiến thẳng đến chiếc bàn trống đặt giữa phòng
"Ôm xồm cái gì? Phá hoại giấc ngủ của công nhân viên chức"
"Thế công nhân viên chức, nghỉ ngơi trong giờ hành chính, muốn bị kỉ luật sao?"
Đặt hòn đá đen nhỏ xuống, xung quanh nó toả ra làn khói trắng lành lạnh ẩm ướt, chỉnh lại chiếc kính tròn trên sống mũi, cô vừa lấy tay chọt chọt vào hòn đá, vừa hoang mang
"Học viên hệ băng nào ác thế? Tiểu bóng này hấp hối tới nơi rồi, còn đóng băng nó lại ngăn quá trình tan biến, vậy còn đau khổ hơn"
"Cứu nó đi"
Ngồi lên chiếc ghế bên cạnh góc tường, bỏ đi sự tồn tại của ánh mắt ngạc nhiên đang chỉa thẳng vào mình, thầy Kiệt như có như không buông tiếng thở dài, nói tiếp
"Còn cả hai học sinh ở nhà ăn, chắc sẽ được đưa đến đây sớm thôi. Hôm nay cô sẽ phải bận rộn lắm đấy"
Nhịn không được, khoé môi cô giật giật liên hồi, xoa xoa hai bên huyệt thái dương để bản thân bình tĩnh lại đôi chút, nhìn xuống tiểu bóng bên trong hòn đá với quá trình tiêu tán vẫn chậm chạp diễn ra, cô nhẹ giọng nhắc nhở
"Nếu cứu thì vĩnh viễn cũng sẽ sống với hình dáng nhỏ bé này"
Nhớ lại lúc cái bóng nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-cuc-suc-muon-giet-nguoi/433112/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.