Dưới ánh nắng ban trưa chiếu xuống từng ngõ ngách, những cánh hoa bàng trắng sữa đung đưa theo chiều gió, nhẹ rơi xuống sân trường vắng lặng, tiếng giảng bài vang vọng giữa bầu không khí yên tĩnh. Thật là một cảnh tượng thanh bình tuyệt đẹp của chốn học đường thanh tĩnh, khiến người ta cảm thấy hoài niệm biết bao, muốn giữ cho khoảnh khắc này bình yên mãi. Đó cũng chính là truyền thống yêu cái đẹp của nhân dân ta
Nhưng, có những con người lại không đủ tâm hồn thơ ca để nghĩ đến những đạo lí sâu xa như vậy
Tại một góc nào đó, một bóng người chạy bán sống bán chết đi giải quyết nỗi buồn tâm sự. Làm vang vọng cả một thứ âm thanh không mấy êm tai cùng mùi hôi hỗn tạp khắp phòng toilet. Phá vỡ bức tranh phong cảnh học đường yên bình giản dị
Được rồi, cũng đừng trách cô như thế, không phải cô cố ý có được không?
Tào Tháo không bao giờ đứng trước mặt bạn và nói: Hello, it's me! Do you still remember me? We should vào mấy giờ mấy giây mấy phút hôm nay cùng dạo quanh toilet đàm đạo chuyện dân sinh, nhớ chuẩn bị sẵn giấy nha, ahihi.
Lau đi vệt mồ hôi trên trán, khoé miệng cô co rút, ngửa mặt ai oán nhìn gạch bông
Bốn mắt nhìn nhau khổ nỗi lòng
Giấy thì đã hết, vòi cũng không
"Đường đường là một thanh thiếu niên học tập tốt lao động tốt, ăn ở tốt chưa hại đời ai, thực hành theo tấm gương đạo đức, một lòng yêu nước và theo Đảng. Làm sao lại có thể rơi vào cảnh chiến trường đau thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-cuc-suc-muon-giet-nguoi/433135/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.