Sau khi lột bỏ lớp trang điểm xấu xí của một người phụ nữ trung niên theo lời anh nói, cô cầm chai nước đi ra thở dài mệt mỏi. Anh xoa đầu cô, vẫn nụ cười đó, không quá chói nhưng cũng không hề nhạt, mà còn cảm thấy có chút gì đó rất ấm áp:
- Phải thế này chứ, đấy mới là Thiên Di mà anh biết.
Cô chỉ cười và không nói gì thêm, cứ lẳng lặng đi theo anh. Anh dẫn cô đến một nơi.
- Nơi này đẹp chứ?- Anh hỏi.
- Vâng, rất đẹp.- Cô nhìn quanh, nơi này quả là rất đẹp.
Bãi cỏ xanh mướt khẽ lắc lư theo giai điệu của gió, ở đây không có đèn nhưng vẫn sáng nhờ ánh trăng xanh chiếu rọi vạn vật. Những chú đom đóm nhảy múa trong không khí, những chú dế nhỏ hòa mình vào bản đồng ca êm dịu. Tất cả tạo nên một bức tranh phong cảnh ban đêm nơi đây thật huyền ảo đến kỳ lạ.
- Đây là nơi anh thích nhất đấy.- Cô nhìn anh và thấy được sự yêu thích rất lớn trong mắt anh, có lẽ đây là nơi chứa nhiều điều tuyệt vời của anh.
- Em là người đầu tiên anh dẫn đến đây đấy.-Anh quay sang nhìn cô.
Cô im lặng một lúc rồi nở nụ cười thật tươi với anh:
- Vì vậy em sẽ tự hào là người con gái được anh dẫn đến đây đầu tiên.
Nhịp tim anh bỗng đập chậm lại, có cái gì đó làm xao xuyến lòng anh. Anh xoa đầu cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Đúng, em nên tự hào là vậy đi, nhóc ạ!
- Hả? Nhóc sao?- Cô ngẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-khien-anh-yeu-em/355662/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.