Thời gian cứ vùn vụt trôi qua. Những con đường Hà Nội rực rỡ và lung linh hơn trong ánh đèn neon lấp lánh chào mừng một mùa giáng sinh ấm áp và an lành sắp tới. Tôi ôm một túi đồ chạy tung tăng trên phố, lướt qua những ô cửa kính được trang trí bởi những chùm đèn nhấp nháy vui mắt, lướt qua những đôi bít tất đủ các màu và những hộp quà sặc sỡ người ta để ở bậc cửa, rồi cả những cây thông với đủ thứ đồ trang trí treo trên đó. Tôi bước thật nhanh về nhà để cùng giúp mẹ và chị dọn dẹp bởi hôm nay gia đình bác Lâm, bạn học của mẹ, sẽ sang dùng bữa với gia đình tôi và gia-đình-bác-Lâm ở đây nghĩa là cả Anh Quân cũng sẽ tới. Tôi đã đập mặt vào tủ lạnh sau khi nghe mẹ thông báo “hung tin”.
Mẹ kể rằng hai vợ chồng bác Lâm đến được với nhau là do mẹ, cả hai đều là bạn thân của mẹ hồi còn đi học. Nghe mẹ kể bao nhiêu chuyện thời học sinh, chuyện mẹ giới thiệu bác Lâm cho cô bạn thân… Càng nghe tôi càng cảm thấy mến hai bác hơn. Nhưng tại sao hai người họ lại có một cậu con trai tính khí quái dị như vậy? Để bây giờ mỗi tiết học nào của “lão quái vật” ấy là tôi lại trở thành trò cười cho cả lớp, hôm thì lau bảng, hôm thì vứt rác, hôm thì gọi tôi lên dù chẳng có việc gì rồi lại đuổi tôi về chỗ. Thật phát điên mà. Tôi rất muốn gào lên ăn vạ với mẹ nhưng chỉ sợ rằng sau khi mẹ biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-la-nhung-chiec-giay/483594/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.