Có một đôi mắt đang mở to hết mức nhìn Sally, trên đôi mắt đó là hai hàng lệ vẫn đang lăn dài… Ánh mắt ấy chất chứa sự thù hận khôn nguôi dành cho Sally và sự đau xót vô hạn dành cho Linh, người giờ đây chỉ còn là cái xác không hồn dựa vào vai An… chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, không bao giờ tỉnh lại được. An mặc kệ từng giọt nước mắt đang lăn trên má, dùng giọng điệu hơi khàn đi vì khóc nhìn ả ta, hét lên:
“Đủ rồi đó! Cô đang làm cái quái gì vậy? Cô dám giết cả đồng bọn của mình chỉ vì thù ghét tôi sao?”
Đáp lại là một tràng cười kinh tởm vang vọng khắp sân khấu của ả, ả cười, cười rất kinh khủng, khiến người ta chỉ muốn tát một cái thật kêu vào mồm ả để ả không thể cười được nữa.
“ “Đồng bọn”? Haha, mày quá vội vã để kết luận tao là đồng bọn của nó đó. Mày lầm rồi! Chưa bao giờ! Chưa bao giờ tao coi cái con ngu đó là đồng bọn cả! Tao chỉ đứng cùng nó vì nghĩ nó sẽ giúp tao loại bỏ cái gai chướng mắt như mày khỏi anh Huy thôi, ngốc ạ!” – Ả nhìn vào ánh mắt căm phẫn của An, nói thản nhiên.
“Cô... Cô...”
“Đủ lắm rồi con khốn!” – Một giọng nói tức giận vang lên cùng tiếng RẦM của cánh cửa cũ mục bị mở toan. Ánh hoàng hôn đỏ rực tràn vào không gian tàn nhẫn nơi đây, kéo theo một nhân ảnh to cao vạm vỡ, thanh tú mê người… bóng của chàng trai đó in dài trên sàn của căn phòng cũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-nuoc-mat/367080/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.