Pudtan nhận thấy được ánh vàng sáng rực đến mức mọi thứ trở nên tối tăm hết, khi mở mắt ra lần nữa thì thấy bản thân đang nằm trên nền cỏ có mùi thơm kỳ lạ mà hẳn không phải là Phra Nakorn Sri Ayutthaya trong thời đại của cô và hẳn không thuộc thời đại nào cả. Điều đầu tiên cô nghĩ đến là sắc mặt nóng vội bối rối của Khun Pipatratchasin, trái tim như thể đánh rơi mất điều gì đó, cô nhìn xung quanh thì chỉ toàn có sương mỏng bao trùm.
Khun Pipatratchasin mở mắt ra gần như cùng một lúc Pudtan ngồi dậy, trong khi anh bắt lấy cánh tay nhỏ của nàng thì lại xuyên qua một cách thần kỳ. Anh cố gắng gọi tên Pudtan nhưng dường như âm thanh không phát ra khỏi miệng vì ngay cả bản thân anh cũng không nghe thấy tiếng của mình. Mà trông ra Pudtan cũng không nhận biết rằng anh ngồi bên cạnh và đang cố gắng bắt lấy người của nàng.
Cô nàng dùng tay đẩy người dậy cùng với quét mắt nhìn để xem bản thân rốt cuộc đang ở đâu và sẽ ra khỏi nơi này thế nào. Ánh mắt đột ngột vấp lại ở thân hình mặc quấn vải trắng đang ngồi trên gò đá màu xanh lá đậm có hình dáng tương tự như ngai vàng.
“Athitaya…” Pudtan nhìn trái nhìn phải rồi không nhìn thấy người nào, nên liền nhìn người gọi như thể đặt câu hỏi rằng đang gọi đó có phải là gọi cô hay không.
“Ta gọi con đấy Athitaya, không có gọi người khác.” Đôi mắt sắc như diều hâu có ánh ưu ái khi nhìn chăm chú về phía cô.
“Ta tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh/1587296/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.