“Tháng sau có lễ thả lồng đèn. Có muốn đi chơi không? Ta sẽ đưa đi.”
“Hừ…”
“Ta cũng sẽ đưa hai em gái đi chơi, ngươi vừa đến sống ở đây, hẳn chưa từng đi đâu chơi. Ta đã nhận lời sẽ chăm sóc nên định đưa đi cho mở rộng tai mắt.” Meun Maharit vội giải thích.
“Ta không phải người thích đi chơi, thích lăn ra ngủ tại chỗ thì hơn, nhưng… nể tình ý tốt thì đi cũng được.” Nghe thấy rồi thì người nghe tỏ vẻ mặt kỳ lạ, tại sao anh lại cảm thấy như mắc nợ ân tình của cô nàng này.
“Chưa từng thấy chưa từng gặp, là nữ mà lại mở miệng nói là thích ngủ, thật là quá mà.”
“Thì không biết vờ vịt để làm gì. Ta thích làm rẫy làm vườn, khi làm việc xong thì ta thích nằm nghỉ, chuyện dễ hiểu gần chết. Con người ta khi làm việc mệt thì phải nghỉ ngơi, đi long nhong bên ngoài để làm gì, đúng không ạ?”
“Thôi vậy, nếu đến lúc đó ngươi không muốn đi thì không cần đi.”
“Ô, đừng dỗi chứ ạ. Đi chứ, ta muốn thấy lễ thả đèn hoa đăng xem họ có cái gì ra sao.”
“Hoa đăng? Hoa đăng gì của ngươi. Là thả lồng đèn, không có hoa đăng.”
“Vâng ạ, thả lồng đèn thì thả lồng đèn.” Pudtan vội ừ ờ thuận theo vì nhìn dáng vẻ người trước mặt sắp nổi giận kích thích quá rồi. Khi đến nơi thì nhìn thấy ở chỗ sạp có người con trai gương mặt anh tuấn ngồi đợi cùng với năm người hầu đứng thành nhóm trò chuyện với nhau. Nhìn từ phản ứng im phăng phắc ngay lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh/1587314/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.