Sau khi ngồi trên sạp tre uống nước nói chuyện một lúc lâu, Ketsurang liền biết được sự cực khổ của người vượt kiếp nguyên cả người, do nó đồng nghĩa rằng không có vốn liếng gì chuẩn bị cho cả.
“Nếu có vấn đề khúc mắc gì thì có thể luôn đến tìm bên nhà Praya Wisutsakorn nhé. Chuyện tiền bạc thì không cần ngại, chỉ là ở trước mặt người khác thì hai người chúng ta phải nói năng cho giống bọn họ, nếu không thế thì hai chúng ta chắc chắn sẽ trở thành một cặp phụ nữ kỳ cục luôn.” Ketsurang nói trong khi mỉm cười nhẹ vì thấy khôi hài, Pudtan cũng không nhịn được mà cười thành tiếng. Cô cảm thấy cực kỳ yêu thích người phụ nữ trước mặt, lại còn cảm thấy tôn trọng đối phương khi có thể sống trong kiếp quá khứ một cách hạnh phúc bình thường đến thế này.
“Để lần sau dì sẽ may quần lót cho nhé. Dì biết cảm xúc hụt hẫng khi không được mặc nó là thế nào. Để cách chừng sẽ cho chị Pin, chị Yaem đến chăm sóc phụ giúp, càng là lúc đến tháng thì không có ai thành thạo bằng các chị đấy đâu. Cuộc đời không có băng vệ sinh trắng sạch thì sẽ rất phiền muộn.”
“Thật tuyệt ạ, vẫn còn đang suy nghĩ băn khoăn. Thật ra Tan còn muốn làm cả áo lót, chỉ là không có kỹ năng về mảng này.”
“Áo lót thật ra không cần thiết mặc cũng được. Nhưng nếu cháu Tan muốn thì dì sẽ cho chị Pin chị Yaem mang vải đến và may cho. Cái chòi này trông cũng không vững chắc cho lắm, hay nếu cháu Tan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh/1587316/chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.