Chiều muộn, Meun Maharit quay về nhà cùng hai người hầu thân cận đang phụ nhau nâng khay và hòm đựng trang phục vào chầu vào trong gian phòng ngủ của chủ. Và còn có một hòm sổ sách giấy tờ công vụ nữa được khuân đến bàn làm việc bên ngoài. Meun Maharit bước về phía bàn thân quen của mình ở gần bình phong gỗ tre đan mà Ketsurang đang ngồi làm việc. Hình ảnh quen thuộc chỉ thiếu mỗi Khun Ying Jampa là không thấy và cha của anh không ngồi ở chỗ quen thuộc. Khi nhìn thấy ánh mắt đang tìm bà nội và cha của con trai thì nàng liền vội nói.
“Hôm nay bà nội con đi thực hành bát quan trai giới ở chùa Dusit, bà bảo sẽ ở lại chùa hai ba ngày. Còn cha con đi kiểm tra bè tre ở chợ giữa sông, con đã ăn cơm uống nước gì hay chưa?” Meun Maharit còn chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng hầu tớ huyên náo bên ngoài nhà, chỉ một lúc thì đã nhìn thấy Khun Ying Gosathibordee và tiểu thư Praejin dẫn đầu đoàn nhiều hòm rương đi lên về phía nhà.
Sau khi lạy chào hỏi han nhau thì cả hai mẹ con Khun Ying Pong liền vội lên tiếng bảo hầu tớ đem rương đồ đạc đến đặt trước mặt.
“Okya Gosathibordee bảo ta đem đồ đẹp và lạ mắt đến cho. Ngài bảo ngài nhớ rằng Khun Ying Karaket rất thích đồ lạ mắt. Thế nào rồi? Lâu rồi không thăm nhà, lần cuối cùng dường như là lúc Mae Praejin cạo búi.” Ketsurang lắng nghe rồi mỉm cười ngọt ngào, mắt liếc nhìn tiểu thư Praejin mà lối cư xử thật khiêm tốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh/1587318/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.