Pudtan bước về nhà mình trong khi thẩy nhẹ túi tiền trong tay một cách yên tâm. Đến khi về đến chòi gỗ tre thì vội đem đến cất trong hòm vải một cách thận trọng, rồi treo chìa khóa hòm vào hốc vải trên eo có sợi dây chuối buộc cột đè lên một cách chặt khít. Sau đó thì suy nghĩ nên làm gì trong khi nàng Eung và nai Perm không có ở đây. Việc từng là nữ hướng đạo sinh nổi bật cũng bắt đầu phun trào, Pudtan đi xuống khỏi chòi gỗ tre của mình rồi cầm cái nơm và cái vợt đan bằng gỗ tre bước về phía rãnh nước nông cách xa kênh, cho đến khi nhìn thấy cá lóc, cá trê đang chơi trong vũng bùn. Cách xa khỏi rãnh nước tương đối sâu thì có cá mè vinh bơi qua lại, nếu nhìn không nhầm thì còn có cả lươn nữa. Cô nàng suy nghĩ lưỡng lự do chưa từng săn bắt tìm kiếm thức ăn vốn còn sống nhúc nhích qua lại trước đây. Nhưng nghĩ rồi thì hẳn không khó, vẫn còn tốt khi lúc này gia đình nhỏ của cô chỉ có ba miệng ăn, cô nàng suy nghĩ trầm ngâm rồi bước chân xuống vũng bùn cố gắng bắt cá trong rãnh. Nhưng làm thế nào thì cũng không bắt được một con nào đến mức bắt đầu chán ngán.
“Năng lực tự bắt cá để ăn còn không có, còn vờ xin tách nhà ra ngoài để ở, thật đáng thương hại.” Giọng chế nhạo vốn bắt đầu quen tai vang lên từ ven bờ đê. Pudtan ngẩng mặt lên thì nhìn thấy người đến đứng, trong lúc này xem ra không đối đáp lại thì không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh/1587356/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.