An Tầm còn nhớ lúc anh ngồi dưới tán cây dừa, thoải mái và bình yên như thế, lúc ấy trái tim cô có rung động hay không lúc này đây cô cũng không rõ.
Nhưng chắc chắn một điều là một lúc lâu sau cô vẫn không dời mắt.
Vẽ tranh đã lâu, có có thói quen quan sát tất cả những gì đẹp nhất của sự vật và cảnh sắc, có lẽ vì ngắm nhìn quá tỉ mỉ cho nên mãi đến tận bây giờ ký ức đó vẫn mãi chẳng hề phai, tóc anh lất phất bên thái dương, độ dài của lông mi và màu sắc dây tai nghe ngày đó...
Đêm ấy, lúc rạng sáng anh làm cơm cho cô, cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua cô được ăn một bữa cơm tử tế, sau đó lại giúp cô leo cây, bảo cô có thể thoải mái ước nguyện với mình, làm người mẫu cho cô vẽ, dù cô có yêu cầu thế nào đi nữa, sau ngày đó, từ Nhật Bản, Xuân Giang, Italia, Anh, nơi đâu cũng lưu lại dấu chân của họ.
Hạnh phúc không? Hình như đáp án đã quá sức rõ ràng.
Có thể mười mấy năm hoặc mấy chục năm sau cô cũng sẽ không quên được cảnh tượng ngày hôm nay.
Bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, mưa còn rơi tí tách, cô ngồi trong một cửa hàng bánh kẹo, xung quanh là đủ thứ kẹo bánh với muôn màu khoe sắc, trước mặt chất đầy chocolate, cửa hàng nhỏ sáng ngời ấm áp, trong không khí phảng phất một mùi hương chocolate nồng đậm, mà Thẩm Tư Vũ, ánh mắt anh vừa kiên định vừa dịu dàng, trong tay anh là chiếc nhẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-nam-ti-vu/1776046/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.