“Vậy anh thả em ra“. An Tầm vội vàng hạ giọng.
Tư Vũ cười cười, cúi đầu hôn cô: “Đừng hòng“.
Có lẽ rất hiếm khi có người đến ở căn phòng này, giường theo kiểu giường sắt kiểu cổ, dù khi ngủ khá thoải mái nhưng nếu lay lay thì sẽ có tiếng vang.
Tư Vũ nói khả năng cách âm ở đây tốt lắm, nhưng An Tầm vẫn sợ mình mất mặt. Thế mà Tư Vũ lại càng liều mạng hơn.
“Bé ngoan, từ lúc xuống núi Thu Danh, đêm nào anh cũng muốn em cả“. Anh đè lên người cô, ngậm lấy vành tai thì thầm to nhỏ. An Tầm thẹn thùng nghiêng đầu sang bên.
Bởi vì người phục vụ trong nhà đều đã đi ngủ hết, không ai lo chuyện lửa cháy trong lò sưởi âm tường, An Tầm cũng không biết làm sao, đành phải trơ mắt nhìn bếp lửa dần dần tàn lụi, đèn trong phòng sáng quá, giữa lúc đong đưa, ánh sáng trước mắt cô thành một vệt sáng lòa, mãi một lúc sau, đôi mắt cũng thấy hoa hoa, còn cả ánh mắt của Tư Vũ, trực tiếp không chút kiêng dè, làm An Tầm càng hối hận hơn vì đã bật đèn lên, dưới ánh đèn sáng choang như vậy, cô càng không có chỗ che thân.
Và còn sau đó nữa, cô kiệt sức, nhưng Tư Vũ vẫn không hề thỏa mãn, quấn quýt hôn cô, ôm ôm ấp ấp, hoặc là thân mật hơn... Lúc bắt đầu ngủ đã là quá nửa đêm, anh lấy khăn lông nóng lau người cho cô, An Tầm mơ mơ màng màng nhớ, anh nắm lấy cổ chân cô dịu dàng hôn rất nhẹ: “Lần đầu tiên gặp em, ở đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-nam-ti-vu/1776049/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.