Không biết bao nhiêu người cố gắng đuổi theo, cũng nhiêu đó người dần dần từ bỏ, chỉ có mình anh, có lẽ là si mê, kiên trì chờ đến khi cô từ nước ngoài quay lại, không ngờ đã nhiều năm trôi qua, lúc gặp lại tim vẫn đập nhanh như trước.
Giờ cũng được xem là công danh thành toại, không biết anh có thêm hy vọng hơn không?
Lâm Đặc cười nói: “Nếu bảo mình cởi sạch, chắc mình sẽ bị chướng ngại tâm lý mất.”
Anh tự tìm một bậc thang xuống cho chính mình leo xuống, mấy người trêu chọc cũng biết ý bỏ qua.
Người phục vụ gõ cửa đưa thức ăn vào, bầu không khí trong phòng lô lại náo nhiệt trở lại, bởi vì có người đang học năm tư đại học, chủ đề trò chuyện đôi khi lại nhắc tới chuyện tìm việc làm, rồi tự nhiên lại chuyển sang người Lâm Đặc, lúc anh học năm hai đã giành được giải thưởng lớn về thiết kế, chưa nhận giấy tốt nghiệp đã được Thẩm Châu nhận vào, với nhiều đề xuất nổi bật, giờ anh đã thăng chức lên làm tổng giám đốc viết kép, nói đến đây, mọi người lại hâm mộ một hồi, họ còn chưa tìm ra công việc anh đã xưng bá một nơi.
“Lớp chúng ta có cậu với An Tầm, chủ nhiệm lớp mà biết chắc sẽ vui lắm đấy, lần trước tớ có về thăm cô, cô còn đang ngồi trong phòng làm việc khoe khoang về hai người nữa đó.”
Lớp trưởng béo cầm rượu đứng lên: “Một người vẽ tranh, một người đồ họa, tài mạo song toàn, hai người đúng là trời sinh tuyệt phối, tôi xin kính hai vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-nam-ti-vu/1776057/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.