An Phi không hiểu tại sao chỉ vì một tấm thảm mà An Tầm lại có thể phản ứng mạnh đến vậy.
An Tầm ôm chăn nhìn về hướng khác, ánh sáng phản chiếu lên gò má trắng nõn, không biết sao lại tự dưng ửng đỏ.
An Phi nhìn sang phía Tư Vũ, anh ấy cũng đang cúi đầu cười khẽ, hình như có vẻ mất tự nhiên.
Tấm thảm này là do một người bạn ở New Zealand mang về tặng An Phi, chăn lông lạc đà trắng như tuyết, vừa mềm vừa ấm, ngày hôm qua lúc An Tầm gần đi, mẹ của anh kiếm một tấm thảm cho vào xe vì sợ cô bị lạnh, cho nên mới tìm chiếc chăn lông ấm áp nhất trong nhà. Ai ngờ mới một đêm ai đó lại còn không chịu trả.
“Chị thích thì cho chị đó, nhưng là chị có biết giá tiền của cái này...”
Đôi mắt An Phi đảo quanh, nhìn cô một lúc rồi lại nhìn Tư Vũ, An Phi rong ruổi giữa tình trường đã lâu, cho nên cũng đoán ra được chuyện gì: “Có điều phải lấy tranh của chị đổi lại.”
“Tư Vũ sẽ cho cậu cái chăn mới.” Rõ ràng An Phi đang uy hiếp, An Tầm cũng đâu dễ dàng thỏa mãn cậu ta.
Giáo sư An đi ra thì nghe thấy mọi người nói chuyện, ông hỏi: “Chăn bị sao à?”
“Bố, An Tầm...” An Phi vừa mở miệng, An Tầm đã vội nói ngay: “Được rồi, An Phi.”
An Phi cười đắc ý, cô trừng trừng một lúc, như kiểu đang nói lại “tốt nhất cậu đừng có rơi vào tay chị“.
Giáo sư An không hiểu mấy người trẻ tuổi bọn họ đang liếc ngang liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-nam-ti-vu/1776062/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.