Chuyển ngữ: Như Ca
Thang máy từ tử mở ra, y tá thấy ông chủ nhỏ dắt một cô gái đi ra, trên mặt cô gái đó còn vương nét thẹn thùng, nhìn người kia quở trách, mà ông chủ nhỏ lại đang cười đó, vẻ mặt cũng hết sức dịu dàng.
“An Tầm, em có thể nói lớn tiếng thêm nữa đó“.
“Có thể à?”
“Em cứ làm thử đi.”
Lần đầu tiên cô tá thấy ông chủ nhà mình có vẻ mặt như thế, sững sờ đến mức quên cả vào thang máy, khi Tư Vũ đang nói chuyện thì có nhìn cô một cái: “Thuốc này đưa cho Lý Tử Hàm uống phải không?”
Cô y tá là một trong những người đã đến sân bay đón bệnh nhân hôm đó. Cô là người chịu trách nhiệm chăm sóc Lý Tử Hàm, nghe thấy ông chủ nhắc tới Lý Tử Hàm cô mới biết đang nói chuyện với mình, vội vàng đáp lại: “Vâng, ông chủ... bác sĩ Thẩm“.
Tư Vũ ừ một tiếng, dắt tay An Tầm định đi, y tá hỏi: “Không phải bác sĩ Thẩm đã hết giờ làm rồi à?”
“Tôi đến xem một chút.”
“Bác sĩ muốn thăm Lý Tử Hàm phải không? Trong phòng bệnh em ấy đang có khách.” Lúc y tá nói chuyện thì liên tục nhìn lén sang phía An Tầm.
Ngay khi cô còn đang ngây ngẩn hai người đã xoay người rời đi, chỉ còn lại tiếng nói chuyện thì thào vọng tới
“Bác sĩ Thẩm, lúc đầu cô ấy định gọi anh là gì?” Giọng của cô gái ấy cực kì dễ nghe, mềm mại như nước.
“Em nghĩ sao?”
“Tiểu lão... đầu”*.
*Ông chủ nhỏ: tiểu lão bản, An Tầm đổi từ bản sang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-nam-ti-vu/1776074/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.