Trải qua mười ngày được Lâm Phong và Tuyết tận tình chữa trị, thương thế của Phượng rốt cuộc cũng khỏi hẳn bắt tay vào việc rèn búa.
Bất quá đến phút cuối Lâm Phong vẫn nói chỉ cần một thanh búa bình thường khiến Phượng rất khó hiểu, nàng biết tính cách của Lâm Phong ít khi đùa dai nhưng nàng chưa từng nghe qua có người muốn rèn bản mệnh pháp bảo một cách bình thường không khác gì phàm nhân rèn sắt.
Bởi vì pháp bảo hơn binh khí phàm tục ở chỗ ‘‘pháp’’, nếu trong lúc rèn không thi pháp thì sẽ mất đi ý nghĩa của hai từ ‘‘pháp bảo’’ a.
Phượng cầm hộp hoàng kim hỏi Lâm Phong lần cuối:
-Ngươi thực sự chỉ muốn một thanh búa vô cùng bình thường?
Thấy Phượng không dứt khoát, Lâm Phong cười cười giải thích:
-Nàng đã nghe qua chuyện trong mắt một người tông sư dùng kiếm thì dù người đó chỉ cầm trong tay một ngọn cây cọng cỏ cũng không khác gì cầm kiếm chưa? “Pháp” nằm ở người sử dụng kiếm, không phải kiếm.
Nghe vậy Phượng giống như hiểu được điều gì tiếp tục hỏi:
-Ý ngươi là… ngoài Khô Mộc Phùng Xuân ra ngươi còn có thêm một thần thông liên quan đến ‘‘phàm’’?
Tới đây Lâm Phong không ra vẻ thần bí nữa gật đầu xác nhận:
-Phải, chính xác hơn nó có liên quan đến việc chẻ củi của một phàm nhân, cho nên ta mới không cần một thanh búa cầu kì.
Hiểu được hết thảy, Phượng làm mặt ngưng trọng nói:
-Cái gì mà không cầu kì, rèn một cây búa bình thường từ sắt thì dễ chứ rèn một cây búa bình thường từ Hỗn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-phong-chi-ton/1462639/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.