- Viêm Quang, việc đó sau này hãy nói, đừng cho là ta không biết, năm xưa kiện bảo vật phong hệ ngươi cũng trộm nuốt riêng, sau đó bị ngươi qua tay bán cho Phong Minh hồng tôn, đổi lấy kiện bảo vật hỏa hệ.
Phi Thiên lão yêu cũng không cam lòng quát.
- Ta…
Tựa hồ chột dạ, Viêm Quang nói không nên lời.
Lục Lâm Thiên liếc nhìn ba người, trầm giọng nói:
- Ít nói nhảm đi, thế giới tinh thạch, công pháp, đan dược ta không thiếu. Mặc dù thông linh bảo khí không tệ, nhưng ngươi cảm thấy ta là thánh chủ Tuyên Cổ điện còn thiếu thông linh bảo khí sao, mọi người đều biết ta có hai kiện bán thánh khí, chẳng lẽ còn đem thông linh bảo khí xem trong mắt nữa à?
Nghe được lời của hắn, sắc mặt ba người Phi Thiên thật khó xem, họ cũng biết lời của Lục Lâm Thiên chính là sự thật.
Lục Lâm Thiên nhìn sắc mặt biến hóa của ba người, trầm giọng nói:
- Huống chi hiện tại các ngươi rơi vào trong tay ta, ta muốn tiêu diệt các ngươi thậm chí các ngươi cũng không có cơ hội tự bạo, tới lúc đó đồ vật của các ngươi không phải đều là của ta sao?
- Lục Lâm Thiên, ngươi…
Ba người nghe vậy sắc mặt càng thêm tối tăm.
- Ngươi cái gì ngươi…đừng có gấp, ta sẽ không gϊếŧ các ngươi.
Lục Lâm Thiên cười tà khí:
- Thực lực ba ngươi không thấp, nếu ta luyện chế các ngươi thành khôi lỗi, dùng linh hồn phân thân cùng hồn anh bồi dưỡng khí linh, đó mới là vật tận kỳ dụng, tài liệu khôi lỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-phong-thien-ha/123808/chuong-4389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.