- Muốn làm gì vậy?
Bắc Cung Vô Song dịu dàng cười, nụ cười khuynh thành.
Lục Lâm Thiên không nói gì, ôm nữ tử này vào trong ngực, nhìn đôi mắt sáng ngời như ngôi sao kia, lập tức nâng khuôn mặt tuyệt mỹ kia lên rồi cúi đầu khẽ hôn cặp môi đỏ mọng của nàng.
Đôi mắt xinh đẹp của Bắc Cung Vô Song nhắm lại, khẽ ngẩng đầu, trên đôi môi truyền đến xúc cảm mềm mại, hai cái lưỡi cuốn lấy nhau.
Một lát sau, trên giường, thân thể trắng như tuyết của Bắc Cung Vô Song hiện lên trước mặt Lục Lâm Thiên, khiến cho Lục Lâm Thiên có cảm giác khô nóng, máu tươi bắt đầu sôi sục.
Hai người lập tức dây dưa, triền miên không ngừng.
Một đêm trôi qua, sáng sớm trong Phi Linh sơn mạch còn được phủ lên một tấm lụa mỏng, sương lạnh tràn ngập mặt đất.
Keng.
Lúc này trong sơn mạch yên tĩnh truyền đến tiếng đàn du dương, truyền đàn truyền tới, tựa như âm thanh của thiên nhiên, rơi vào trong tay của tất cả mọi người trong Phi Linh môn giống như có thể khiến cho linh hồn tỉnh lại.
Trong phòng, Lục Lâm Thiên đang khoanh chân ngồi đột nhiên mở mắt ra, âm thanh động lòng người này tràn ngập sự bồi hồi, ý tứ sâu sắc khiến cho Lục Lâm Thiên không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là ai đang đánh đàn.
- Tiếng đàn hay quá.
Bắc Cung Vô Song mở hai mắt a, tiếng đàn động lòng người này khiến cho tâm thần nàng run lên.
- Chúng ta đi nhìn xem.
Lục Lâm Thiên dứt lời, thân ảnh đã rời khỏi phòng.
Lục Lâm Thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-phong-thien-ha/127065/chuong-3121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.