Bắc Cung Vô Song trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, những lời này của Lục Lâm Thiên khiến cho trong lòng nàng vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, khuynh thành.
- Coi như là không ra được, ở với nàng trong này cũng không quá tịch mịch.
Lục Lâm Thiên nói, ánh mắt đánh giá chung quanh, trong lòng đã sớm suy nghĩ xem làm sao có thể ra ngoài.
- Vậy thì Cảnh Văn, Hồng Lăng, Tiểu Linh thì làm sao bây giờ?
Bắc Cung Vô Song nói.
- Hai tiểu oa nhi, đừng nói những lời buồn nôn đó nữa, ta nghe mà cũng cảm thấy nổi da gà.
Ngay khi Bắc Cung Vô Song vừa mới nói xong, một âm thanh ung dung vang lên. Gợn sóng trong không gian lóe lên, hai người lập tức cảm thấy hoa mắt, tiếp đó trong nháy mắt xuất hiện ở trong một không gian khác.
- Đây là...
Ở trong không gian này có vô số kỳ hoa dị thảo, Lục Lâm Thiên đánh giá bốn phía, đây rõ ràng là bình nguyên cực lớn trên Thiên Mộc Thần Thụ, Thiên Mộc Thần Thụ cực lớn kia vẫn đang sừng sững đứng trong không gian. Toàn thân Thiên Mộc Thần Thụ màu xanh ngắt, bao phủ cả không gian, lá cây rậm rạp chằng chịt phóng ra sinh cơ bàng bạc khiến cho lòng người rung động.
Quay mắt về phía sinh cơ nồng đậm, Lục Lâm Thiên không còn cảm thấy uy áp nữa, ngược lại còn có cảm giác cực kỳ thân cận. Dường như khí tức của Thiên Mộc Thần Thụ trong lúc vô hình tương liên với hắn.
- Lâm Thiên, chúng ta đi ra rồi.
Bắc Cung Vô Song xuất hiện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-phong-thien-ha/127638/chuong-2757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.