Dương Quá đi tới, đôi mắt ướŧ áŧ như nhi đồng phạm sai lầm:
- Tỷ tỷ, ngươi có biết ta rất nhớ ngươi hay không?
- Lớn mật, dám càn rỡ trước mặt nhị công chúa!
Trung niên nhân hét lớn một tiếng, trừng mắt nhìn Dương Quá.
- Đại ca, có phải ngươi nhận lầm người rồi hay không?
Lục Tâm Đồng cùng Lục Lâm Thiên đi tới bên cạnh Dương Quá, Lục Tâm Đồng sợ hắn gặp nguy hiểm liền đưa tay kéo hắn ra sau.
Lục Lâm Thiên nhìn nữ tử, ánh mắt vô cùng nghi hoặc.
- Ta làm sao nhận sai được, sẽ không, sẽ không!
Dương Quá cũng không giãy dụa, thân hình run rẩy nói.
Trung niên nhân nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt vô cùng kiêng kỵ, nói:
- Nhị công chúa, nghiệt…trưởng lão trong tộc đã căn dặn, nhất định phải mang hắn trở về, cho dù là nhị công chúa cũng không thể làm trái mệnh lệnh!
- Ta làm việc, không cần các ngươi khoa tay múa chân!
Nữ tử trách mắng.
Dứt lời, ánh mắt nàng nhìn qua Tiểu Long:
- Tiểu tử, theo ta trở về một chuyến đi!
- Ha ha, buồn cười, có ta ở đây, ngươi cảm thấy Thanh Long tộc các ngươi có thể mang người đi hay sao?
Đại hán hùng vĩ cười lớn nói, dáng vẻ vô cùng bá đạo.
- Huyền Vũ, tiểu gia hỏa này là người của Thanh Long tộc, nhất định mang về!
Nữ tử nhìn qua đại hán áo đen, lãnh đạm nói.
- Long Yên, tiểu gia hỏa này làm sao là người của Thanh Long tộc, ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng, người cũng do ta mang đi!
Đại hán thản nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-phong-thien-ha/128480/chuong-2024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.